Xin đừng hỏi tại sao tiêu đề của tôi luôn bằng tiếng Anh. Không phải vì tôi sính ngoại, mà vì cái font nó ko gõ đc tiếng Việt :(( Mà tính tôi thì hơi màu mè, cái tiêu đề không mướt tôi không thể nào chịu được.
Thì... hôm nay tôi nhớ lại cái hồi ấy. Hồi xưa xưa lúc học cấp hai ấy. Cái hồi mà vẽ bậy trên bàn là thú vui duy nhất của tôi mỗi khi giờ Văn đến.
Hôm ấy tôi quyết định không vẽ hình siêu nhân nữa. Mà đổi qua viết chữ. Mới đầu tôi nắn nót tên mình trên cái bàn gỗ cũ rích. Viết tên xong mà giờ Văn vẫn chưa hết, tôi quyết định viết vài dòng thăm hỏi người ngồi ngay chỗ tôi.
Phải, người ngồi ngay chỗ tôi vào buổi chiều.
Tôi cũng mộng mơ như bao đứa con gái khác thôi. Cũng thích có một anh chàng nào đó đẹp trai hay một cô bé nào đó dễ mến để kết bạn. Và chúng tôi sẽ làm quen, từ từ. Rồi chơi thân. Rồi chia sẻ với nhau mọi thứ.
Nói thật, hồi ấy tôi là một con bé khá cô đơn. Bạn trên lớp khá nhiều, nhưng nghĩ lại, tôi cảm thấy nó gọi là bè thì đúng hơn. Tôi chẳng tin được ai. Tôi cũng không muốn bọn nó tọc mạch vào chuyện mình. Thế cũng công bằng, nhỉ? Ta đòi gì ở một người bạn khi chính bản thân ta không chịu mở lòng với nó ngay từ ban đầu? Tôi là thế. Tôi biết là thế. Tôi biết nó không tốt, nhưng thật sự tôi chẳng quan tâm. Và cái sự cô đơn ấy tôi vẫn chịu đựng được. Mãi thành quen thôi.
Và chuyện một con bé tự coi mình là bạn-của-cô-đơn như tôi lại đi viết vài dòng làm quen với một người lạ thì quả là quái đản. Mâu thuẫn nữa, đúng không? Tôi cũng không biết tại sao.
Thì, tôi viết, "chào đằng ấy, nói chuyện nhé." Đơn giản thế thôi. Tôi cũng không mong chờ câu trả lời lắm, vì biết chẳng có ai dở hơi như mình. Thế nhưng hôm sau, một dòng chữ mới toanh hiện lên cạnh chữ tôi.
"Chào đằng ấy. Bạn tên gì?"
"Tớ là [...] Tớ học 7A2. Bạn thì sao?"
"Tớ là [...] Tớ thì 6A2. Thế tớ gọi cậu bằng chị nhé?"
Cứ thế, tôi và cậu bé bí ẩn (tạm gọi là thế đi) cứ trao đổi qua lại mãi. Chúng tôi nói về nhiều chuyện, lan man trên trời dưới đất, nhiều khi cũng chẳng theo chủ đề gì, nhưng khi ấy tôi như cảm thấy người bạn lâu năm của mình đang dần rời xa - chính là cô đơn đấy.
Viết thì ngày một nhiều, mà bàn thì có hạn, chúng tôi chuyển sang giấy. Những con chữ ngây ngô trên bàn được thay bằng bút mực trên những tờ giấy nháp. Tôi hay xếp giấy thành bốn, nhưng cậu bé bí ẩn, lại gấp thành đủ thứ hình. Lúc bông hoa nhỏ, lúc con ếch, lúc con hạc. Tôi chợt nghĩ, cậu bé này có phải là con gái không, sao nữ tính đến như thế kia chứ?
Một hôm, cậu bé ấy viết cho tôi. Kể về người cậu bé thích. Là con trai. Tôi hơi giật mình, nhưng không bất ngờ. Đâu đó trong lòng tôi cũng cảm thấy ngờ ngợ rồi.
Tôi hỏi lại, tại sao em lại kể chuyện này cho chị nghe - một người lạ?
Cậu ấy bảo, vì chị không biết mặt em, em cũng không biết chị, nên em mới kể. Lí do đơn giản. Nếu là tôi, tôi cũng vậy.
Tôi với cậu bé cứ thư đi tin lại như thế. Rồi một ngày, những mảnh giấy trong hộc bàn chỉ còn là những mẩu giấy nháp vo tròn dúm dó.
Tôi hoang mang. Có lẽ cô đơn đã bỏ tôi đi quá lâu, và bây giờ nó trở lại, tôi hãi sợ hơn bao giờ hết. Tôi muốn tìm gặp cậu bé ấy, nhưng không thể. Tôi đã hứa với cậu bé ấy rồi. Nhất quyết không gặp mặt nhau. Tôi không thể bất tín được.
Đông qua, xuân về, rồi hạ đến. Một năm học cuối cùng cũng kết thúc.
Ngày tổng kết, lớp tôi may mắn sao được xếp cạnh lớp 6A2. Tình cờ tôi nghe thấy chuyện về một thằng con trai trong lớp, bị phát hiện rằng cậu ta thích một thằng con trai khác. Kết cục là gì, tôi không nghe cũng đủ hiểu. Chuyển trường. Ra xa khỏi nơi này, khỏi định kiến, khỏi những ánh mắt chê bai.
Là thế đấy. Khi cậu nhóc đi rồi, tôi mới biết mình quý mến cậu bé ấy đến nhường nào. Lúc trước khi đứt liên lạc, tôi vẫn tin rằng, dù gì mình và cậu ấy vẫn chung một trường, nhưng khi nghe tin, lòng tôi chợt trống trải. Hụt hẫng. Như có một chỗ trống nào đấy bỗng dưng xuất hiện mà không gì có thể lấp đầy.
Có lẽ một phần trong tôi đã thích cậu ấy cũng nên.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Này, đừng tin nhé. Tôi bịa đấy =))
Home sweet home
hang cáo đồng cỏ, mời các thỏ vào
Wednesday, April 18, 2012
Sunday, March 18, 2012
Something simple...
Chào ngày mới
)
Mình dạo này có tâm trạng. Mà có tâm trạng thì học hành không hoàn thành được chút nào hết, chỉ muốn nói nhảm linh tinh cho qua ngày thôi. Và thế là mình quyết định mở blog.
Từ cái hồi xa xưa ấy, lúc mà 360 vẫn còn, mình thích blog này nọ lắm. Thế nhưng nó bị đóng cửa mất, khiến mình khá là hụt hẫng. Từ đó đến nay mình chưa viết blog lại lần nào, tài khoản chỉ lập cho có, livejournal cũng viết đại một bài gọi là có lệ để các nhóm scan khỏi phải kick mình ra XD.
À thì dài dòng văn tự nãy giờ chỉ có thể. Mình dự định sẽ biến chỗ này thành một chỗ chứa các fic viết, và dịch của mình, với vài ba dòng tâm sự vớ vẩn nữa. Mình cũng có ý định tập tành edit cả đam mỹ nữa cơ, nhưng có lẽ thời gian không cho phép.
Mình tự thấy mình đã già rồi. Chỉ còn một vài năm nữa thôi. Nên mình nghĩ mình nên trẻ trong hiện tại, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Vì thế đừng cười nhạo mình khi có một số câu lảm nhảm “cưa sừng làm nghé” quá mức nhé. XD
Thế thôi, ngày lành. :”> Dù mình biết là chẳng ai đọc đâu, nhưng thôi hứng thì viết, hại gì nào :”>
Friday, March 11, 2011
Series Drabbles - Untitle
Author: Me
Fandom: Vampire Knight
Pairing: Kaname/Zero
Rating: T
Genre: Romance
Disclaimer: I do not own VK. The awesome boys belong to Matsuri Hino, much to my disappointment.
Drabble #1
“Hey, get off! That’s enough, get off, you bastard!”
“Hm... why? Don’t you feel good?”
“Damn you Kaname Kuran. How dare you kiss me like that, in the class, even?”
“But there’s no one here.”
“There WILL be someone here, you jerk.”
“But didn’t you feel good? I mean, about our kiss, with tongues and hands and...”
“Shut up! Don’t you have any more thing to do?”
“Er... so... is that that you wanna go on a date with me?”
“I NEVER SAID THAT YOU STUPID VAMPIRE!”
Drabble #2
I think of myself as a confident man. And cool, of course. Every girl, included my little sister Yuuki, always blabbering about how handsome I look, and how manly I am. Although I dislike their way of talking, it's still true.
But in front of him, I always turn into an idiot. Don't know why.
On our first anniversary, he asked me 'do you really love me?', his lavender gaze glanced away, his face bright red. Didn't he know how much his cuteness turns me on?
Instead of jumping him right away after that DEATHLY question, I decided to answer honestly as a proper man with my most seductive smile.
"Zero, baby, is my love I give to you not enough? I love you like flowers love the sun, like the trees love water. You are the most beautiful, adorable, fantasizing, gorgeous, perfect lover ever. If you want, I can pick the stars on the sky...."
My awesome confession was rudely interrupted by a big punch on my cheek. My hand immediately reached for the burning cheek. Why did he do that to me? After so many years of trying to convey my love for him, and one year of overwhelming kisses and hugs???
He stood right in front of me. Hands on his hips, his cheeks redden hardly.
"Will you stop, you stupid vampire? Just shut up and kiss me!!!!"
Fandom: Vampire Knight
Pairing: Kaname/Zero
Rating: T
Genre: Romance
Disclaimer: I do not own VK. The awesome boys belong to Matsuri Hino, much to my disappointment.
Drabble #1
“Hey, get off! That’s enough, get off, you bastard!”
“Hm... why? Don’t you feel good?”
“Damn you Kaname Kuran. How dare you kiss me like that, in the class, even?”
“But there’s no one here.”
“There WILL be someone here, you jerk.”
“But didn’t you feel good? I mean, about our kiss, with tongues and hands and...”
“Shut up! Don’t you have any more thing to do?”
“Er... so... is that that you wanna go on a date with me?”
“I NEVER SAID THAT YOU STUPID VAMPIRE!”
Drabble #2
I think of myself as a confident man. And cool, of course. Every girl, included my little sister Yuuki, always blabbering about how handsome I look, and how manly I am. Although I dislike their way of talking, it's still true.
But in front of him, I always turn into an idiot. Don't know why.
On our first anniversary, he asked me 'do you really love me?', his lavender gaze glanced away, his face bright red. Didn't he know how much his cuteness turns me on?
Instead of jumping him right away after that DEATHLY question, I decided to answer honestly as a proper man with my most seductive smile.
"Zero, baby, is my love I give to you not enough? I love you like flowers love the sun, like the trees love water. You are the most beautiful, adorable, fantasizing, gorgeous, perfect lover ever. If you want, I can pick the stars on the sky...."
My awesome confession was rudely interrupted by a big punch on my cheek. My hand immediately reached for the burning cheek. Why did he do that to me? After so many years of trying to convey my love for him, and one year of overwhelming kisses and hugs???
He stood right in front of me. Hands on his hips, his cheeks redden hardly.
"Will you stop, you stupid vampire? Just shut up and kiss me!!!!"
Subscribe to:
Comments (Atom)